Một ngày ở viện dưỡng lão Bình Mỹ

Ở ngoại thành Sài Gòn có một Trung tâm dưỡng lão tư nhân được đầu tư nhằm đáp ứng nhu cầu của một bộ phận những gia đình có điều kiện kinh tế. Một ngày đẹp trời, chúng tôi đã đến thăm nơi này.

Đó là Trung tâm dưỡng lão Bình Mỹ, nằm trên con đường đất đỏ sâu trong khu dân cư khá thưa thớt thuộc xã Bình Mỹ, huyện Củ Chi. Bắt đầu hoạt động thử nghiệm từ năm 2012 và chính thức được cấp phép đầu năm 2014, hiện nơi này đang nuôi dưỡng gần 80 cụ. Trong một khuôn viên rộng rãi khoảng 10.000m2, không khí mát mẻ, Trung tâm được chia làm ba khu: Khu A với các cụ được chăm sóc theo yêu cầu; khu B tập trung những cụ bị tai biến hay bệnh của người già; khu C chủ yếu là các cụ bị lẫn. Mỗi phòng có khoảng từ 1 – 6 người (tùy theo mức phí đóng). Bên cạnh phần lớn các phòng cho hai phái riêng rẽ, nơi đây cũng có những phòng dịch vụ dành cho hai vợ chồng ở chung. Cơ sở vật chất nhìn chung rất khang trang, sạch sẽ. Các cụ có thể tập thể dục ngoài trời hoặc trong phòng trị liệu với các thiết bị, máy móc phù hợp với từng thể trạng của mỗi người. Ngoài ra, còn có phòng sinh hoạt chung ở hội trường để mọi người cùng xem tivi, hát Karaoke, giao lưu...

Một góc sân buổi sáng ở Trung tâm dưỡng lão Bình Mỹ với hình ảnh các cụ tập thể dục và phơi nắng

Đến đây từ sớm, chúng tôi gặp một số cụ đang trong giờ thể dục và trị liệu. Cụ bà Trần Nhâm Nhỏ, 70 tuổi (nhà ở quận 2, TPHCM) vào Trung tâm đã được 5 tháng, cho biết: “Buổi sáng, tôi thức dậy lúc 6 giờ, đi phơi nắng, thể dục một chút cho khỏe, rồi được các cô điều dưỡng đưa về để ăn sáng và coi truyền hình chung với mọi người ở hội trường, lúc nào mệt thì về phòng nằm nghỉ ngơi”. Tùy sức khỏe của từng cụ mà việc sinh hoạt và chế độ ăn uống có thể khác nhau. Với cụ ông Huỳnh Văn Công, 71 tuổi (đến từ quận 7, TPHCM) thì lại dậy từ 5 giờ sáng và nằm tại giường tập những động tác cơ bản để vận động gân cốt, đi lại cho dễ dàng. “Tập thể dục xong, tôi chờ cô điều dưỡng đưa ra hội trường để uống sữa đậu nành và sinh hoạt chung với mọi người”, cụ Công chia sẻ.

Buổi trưa, sau khi ăn cơm xong, các cụ sẽ được đưa về phòng để ngủ, nghỉ đến 2 giờ chiều, rồi lại ra hội trường để xem phim hoặc các chương trình truyền hình giải trí. Khoảng 4 giờ chiều là giờ tắm rửa và sau đó, mọi người lại về phòng cùng trò chuyện trong lúc chờ cơm tối. Tuy phần lớn các cụ đều ngồi xe lăn nhưng rất trật tự và nề nếp, sạch sẽ. Họ được chăm sóc khá kỹ lưỡng bởi bàn tay của các chị điều dưỡng, một ngày uống thuốc hai lần, thức ăn không quá ngọt và cũng không quá mặn để hạn chế bệnh tật. Khẩu phần ăn còn được thường xuyên thay đổi cùng với thực đơn phong phú để mỗi người luôn cảm thấy ngon miệng. Hầu hết các cụ đều hài lòng về thái độ phục vụ nhiệt tình và ân cần của các điều dưỡng trẻ ở đây. “Các cháu ấy xem chúng tôi như người thân vậy, ngoài việc chăm sóc sức khỏe, quan tâm ăn uống, chúng tôi còn được cắt tóc, cạo râu... Vì già nên có người không kiểm soát được chuyện tiểu tiện, nhưng mỗi lần như thế đều được vệ sinh và thay quần áo mới một cách nhẹ nhàng...”, cụ Nhỏ kể. Còn cụ Công lại hào hứng khoe về những giờ sinh hoạt văn nghệ của Trung tâm: “Vào cuối tuần hay các dịp Tết, lễ, chúng tôi lại cùng nhau đàn hát hoặc Karaoke rất vui vẻ. Tôi không biết hát, chỉ ngồi cổ vũ mọi người thôi nhưng cũng thấy vui”.

Hát Karaoke, một trong những hoạt động giải trí của các cụ ở Trung tâm

Mỗi cụ đến đây có một hoàn cảnh khác nhau. Cụ Nhỏ thì thích được vô viện dưỡng lão vì có bạn bè cùng tuổi sẽ đỡ buồn hơn, ngoài ra cụ không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của các con mình. Tuy có những lúc nhớ người thân nhưng cụ lại cảm thấy thoải mái và thanh thản vì theo cụ “Nói chuyện với bạn bè cùng thế hệ ở đây cũng bớt buồn, có khi được nghe các chú, các cô trẻ hơn hát hò cũng thích lắm”. Không như cụ Nhỏ, cụ Công được đưa vào đây vì bị tai biến, là gánh nặng của gia đình bởi con cái không thể nghỉ làm để ở nhà chăm sóc cụ. “Thời gian đầu, mỗi tháng con tôi ghé thăm 2 - 3 lần, nhưng giờ thì mỗi tháng chỉ còn 1 lần, tôi nhớ nó nhiều lắm, những lúc đó tôi chỉ còn biết lủi thủi về phòng một mình và không muốn tâm sự với ai”, cụ bùi ngùi nói.

Các cụ cũng được sinh hoạt theo tôn giáo của mình. Chẳng hạn hằng tháng sẽ có các linh mục đến giải tội cho các cụ theo đạo Công giáo; các sư thầy đến để đọc kinh cho các cụ theo Phật giáo. Mỗi tôn giáo sẽ có những ngày sinh hoạt nhất định trong một tuần để phục vụ cho nhu cầu tín ngưỡng của các cụ.

Mỗi Chúa nhật hằng tuần, các cụ lại được đưa đi siêu thị chơi bằng xe của Trung tâm. Đây là dịp để mọi người có thể tham quan cuộc sống bên ngoài, cập nhật những đổi thay của xã hội.

Tuy được chăm sóc khá chu đáo với điều kiện, tiện nghi tương đối tốt, tương ứng với khoản tiền đóng góp hằng tháng của mỗi cụ từ 8 - 10 triệu đồng, song đâu đó nơi Trung tâm dưỡng lão này, tôi vẫn cảm nhận được sự quạnh hiu trong đôi mắt của mỗi cụ. Cuộc sống hiện đại dù phát triển thế nào, người ta vẫn rất cần tình thân, nhất là khi về già. Một ngày ở Bình Mỹ, lòng tôi như tự nhắc bản thân mình nên sống chậm lại một chút, để yêu thương được tròn đầy hơn.

BÍCH THUẬN

Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

Sợi dây liên kết các thành viên gia đình
Sợi dây liên kết các thành viên gia đình
Lúc nhỏ, các con quây quần bên cha mẹ. Lớn lên, mỗi người ra đời làm việc, lập gia đình, ra riêng cho mái ấm nhỏ của mình. Làm sao để giữ mối dây tình thân đó dù có xa cách, thậm chí đến nửa vòng trái đất?
Khoảng cách phố - quê  ngày càng gần hơn...
Khoảng cách phố - quê ngày càng gần hơn...
Khái niệm thành thị và thôn quê ngày nay có khi khó phân biệt khi cơ sở hạ tầng phát triển từng ngày, cùng với đó là sức lan tỏa mạnh mẽ của hàng hóa, dịch vụ…
Nhường tới mức độ nào?
Nhường tới mức độ nào?
Nhiều người cho rằng thiên nhiên rất tàn khốc, tuân theo quy luật “cá lớn nuốt cá bé”, “mạnh được, yếu thua”. Thật ra đó chỉ là một khía cạnh của thế giới tự nhiên, khi nhiều động thực vật phải ăn loài khác để sinh tồn.
Sợi dây liên kết các thành viên gia đình
Sợi dây liên kết các thành viên gia đình
Lúc nhỏ, các con quây quần bên cha mẹ. Lớn lên, mỗi người ra đời làm việc, lập gia đình, ra riêng cho mái ấm nhỏ của mình. Làm sao để giữ mối dây tình thân đó dù có xa cách, thậm chí đến nửa vòng trái đất?
Khoảng cách phố - quê  ngày càng gần hơn...
Khoảng cách phố - quê ngày càng gần hơn...
Khái niệm thành thị và thôn quê ngày nay có khi khó phân biệt khi cơ sở hạ tầng phát triển từng ngày, cùng với đó là sức lan tỏa mạnh mẽ của hàng hóa, dịch vụ…
Nhường tới mức độ nào?
Nhường tới mức độ nào?
Nhiều người cho rằng thiên nhiên rất tàn khốc, tuân theo quy luật “cá lớn nuốt cá bé”, “mạnh được, yếu thua”. Thật ra đó chỉ là một khía cạnh của thế giới tự nhiên, khi nhiều động thực vật phải ăn loài khác để sinh tồn.
Khi quá khứ “kết tủa” thành vốn tinh thần
Khi quá khứ “kết tủa” thành vốn tinh thần
Sống tốt đẹp, biết trân trọng tình cảm cùng các giá trị cao quý trong cuộc đời, đến khi nhìn lại quá khứ, ta sẽ hạnh phúc khi nhận ra sự “kết tủa” từng kỷ niệm, trải nghiệm để thành một nguồn vốn tinh thần quý giá.
Cứu khát
Cứu khát
Người ta thường nói “cứu đói” chứ ít ai nói “cứu khát”. Và từ “chết khát” thường được nghe như câu than đùa: “Chờ bạn lấy nước, tui chết khát từ lâu rồi!”…
Nước mát thảo mộc kiểu Hội An
Nước mát thảo mộc kiểu Hội An
Thanh mát lại không hề đắt đỏ hay khó nấu, món nước mát thảo mộc theo công thức của nhiều hàng nước nổi tiếng ở đất Hội An thực sự là công thức hay nên lưu lại.
Chất lượng sống và bài toán giữ gìn nếp xưa
Chất lượng sống và bài toán giữ gìn nếp xưa
Làm sao để nâng cao chất lượng sống, điều đó đòi hỏi phải có nỗ lực của mỗi cá nhân, gia đình, cộng đồng và xã hội.
Cái nhìn “ngoái lại”…
Cái nhìn “ngoái lại”…
Gia đình truyền thống với những liên hệ mật thiết, gắn kết trong mái ấm tình thân là chỗ dựa của con người trên đường đời. Qua những hình ảnh sinh động trong đời thường, càng thấy rõ vai trò tình thân như thế nào trong sâu thẳm những con...
Thịt heo nấu chuối đậu
Thịt heo nấu chuối đậu
Một món dễ chế biến, được nhiều gia đình ở thôn quê ưa thích. Chị em nội trợ có thể làm để đổi món cho bữa cơm nhà thêm phần ngon miệng…